TRANG VĂN HÓA- LỊCH SỬ

Còn Đâu
Những Ngày Xưa Thân Ái.!

Tác giả: Dương Đại Trường
Thể loại: Truyện ký

Lời Giới Thiệu: Đây là truyện ký của nhà văn Dương Đại Trường. Tác giả ghi lại bối cảnh sinh hoạt của Hội Nông Gia.. Nội dung câu chuyện viết về hiện trạng sinh hoạt của hội bị phân hóa trầm trọng chỉ vì những người khoác chiếc áo thiện nguyện có cái "Tôi" quá lớn! Tên các nhân vật trong câu chuyện đều là hư cấu . Vì vậy, mọi sự trùng hợp là ngoài ý của tác giả. Câu chuyện được trích từ tuyển tập truyện ngắn nhan đế Chiều Xưa Nhạt Nắng của nhà văn Dương Đại Trường.

Adelaide 09/8/2015
Dương Đại Trường

 

 

     Vân ngồi nhìn ra ngoài sân xuyên qua khung cửa sổ, hướng mắt về những căn nhà kính phủ mờ sương mù mùa đông. Mưa kéo dài từ hôm qua, rỉ rả mãi cho tới khi sáng ngủ dậy, nhìn trời vẫn còn mưa bụi, rơi rơi giăng mắc trên nóc nhà kính, tạo một vùng không gian trắng xóa nhạt nhòa. Thỉnh thoảng cơn gió lành lạnh luồng qua khe hở của vách nhà kính làm lay động nhẹ những chiếc lá úa vàng của hàng cây dưa leo ủ rủ dưới thời tiết giá lạnh mùa đông!
      Nhớ lại thời gian trôi qua, ngày tháng cứ âm thầm trôi mãi, vẫn quạnh hiu để mặc dòng đời chìm dần trong quên lãng, cuốn trôi những kỷ niệm ngũ vùi vào quá khứ xa xăm nhạt nhòa, ẩn hiện hình ảnh người vợ đầu đời và những đứa con nhỏ dại khờ khi Vân chạy theo tiếng gọi tình yêu, bỏ lại quê nhà những đứa con sống trong hoàn cảnh nghèo túng! Nghĩ như thế, Vân hình như buông xuôi theo định mệnh! Rồi quanh năm suốt tháng nơi vùng đất hồi sinh Virginia, Vân cứ vùi đầu miệt mài vào công việc nơi nông trại. Hết mùa vụ nầy kéo sang mùa vụ khác! Hết  mùa hè rồi nối tiếp mùa đông, đến nỗi đất đai trong nhà kính không còn màu mỡ do thâm canh dài hạn, đất ngã sang màu xám xịt của gốc muối nitrat từ phân hóa học còn đọng lại trên mặt đất!...
     Thế mà Vân vẫn không màng cho sự thu hoạch mùa vụ, không màng đến thu nhập kinh tế gia đình... Vân đã bắt đầu chạy theo đam mê sinh hoạt hội đoàn! Cứ mỗi ngày, sáng sớm Vân  lái xe ra đại lý bán phân thuốc của người Việt Nam làm chủ, tọa lạc ở trung tâm thị trấnVirginia, ngồi uống trà tán gẩu: Chuyện thời sự, chuyện mùa màng nông gia, chuyện giá cả hoa màu… Có hôm, mãi đến trời trưa mới trở về nhà ăn cơm rồi lăn đùng xuống chiếc ghế sa-lông cũ mèm nơi phòng khách, đánh giấc ngủ trưa mãi đến xế chiều mới thức dậy… 
      Và từ đó! Sinh hoạt thường nhật của Vân hầu như đã trở thành thói quen khó sửa đổi. Vì thế, công việc ở nông trại Vân để mặc cho bà vợ Tú Lan trông coi. Thỉnh thoảng, lắm khi năm thì mười thuở Vân mới bước chân vào nhà kính làm công việc bón phân tưới nước phụ với bà vợ để gọi là một chút thể hiện tình nông dân, giống như quan niệm của người Việt Nam ngày xưa: Trên đồng cạn, dưới đồng sâu. Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa...
     Vì Tú Lan một mình đảm nhiệm những công việc trong và ngoài nên nông trại bị bỏ bê, không chăm sóc. Ai có dịp ghé qua thăm nông trại của Vân thì nhìn thấy cảnh tượng những căn nhà nylon rách tả tơi, gió thổi tạo âm thanh lè tè nghe buồn ngủ và những lối đi cỏ dại mọc đến tận nóc nhà…
        Bạn bè mới quen với Vân, thoạt nhìn nơi hình dáng của Vân cứ tưởng hắn là một nông dân cần cù, siêng năng và làm việc đầu tắt mặt tối, đến nỗi không có thì giờ rảnh rổi! Nhìn hình dạng bên ngoài của Vân lúc nào cũng xốc xếch áo quần, mái tóc dài bồng bềnh no gió… Cũng bởi hình dạng tóc rối bù xù mà Vân bị bạn bè đặt cho một cái tên tục thật là ấn tượng: Vân Bùi Nhùi . Nick name nầy đã bám theo Vân cho đến bây giờ.
      Nhưng sự đời, con người ta dở làm việc chân tay thì còn cái miệng bù lại. Vân được trời sanh có cái miệng: Nói năng ba va chích chòe. Mỗi khi Vân gặp bạn bè ngồi uống rượu, uống trà thì hắn nói chuyện không dứt lời. Nói đến nỗi nước miếng trắng xóa bám hai bên mép, trông giống như hắn vừa uống “sữa bò” chùi miệng chưa sạch! Lại thêm cái tính “nói phét” vốn có của hắn, nên người nông dân Việt Nam cư ngụ trong vùng Virginia ai mà không biết đến danh tiếng của Vân Bùi Nhùi là: Tổng đài xứ rẩy Virginia!
      Kể từ khi Vân bước vào sinh hoạt thiện nguyện cho cộng đồng nông gia Việt Nam vùng Virginia, hắn nổi danh như “cồn lòi” hiện lên giữa vùng nông thôn dân ngu khu đen: Câu nói nầy hắn đã thường ám chỉ nông dân Việt Nam đang hành nghề nông nghiệp!!!
      Xét về trình độ học vấn, không biết Vân học hành tới đâu khi còn ở quê nhà. Nhưng Vân thường khoe khoang đã tốt nghiệp kỷ sư trường đại học kỹ thuật Phú Thọ, chuyên ngành cơ khí. Với quá khứ có chiếc áo kỷ sư, Vân lúc nào cũng vênh váo với cái học vị của hắn để đánh bóng cho bản thân mình là người có trình độ văn hóa để phục vụ cộng đồng nông gia Việt Nam vùng Virginia phát triển. Và vì thế,  Vân đã tạo được cảm tình của bà con nông gia đang hành nghề nông nghiệp. Từ đó, Vân giữ những chức vụ trong sinh hoat nông gia vùng Virginia như: Trưởng ban thanh lý, trưởng ban xây dựng, trung tâm phó, trưởng ban tổ chức bầu cử và hằng lô các trưởng ban khác..v..v.. Mặc dù đây là những chức vụ không thực quyền, nhưng đối với Vân, hắn lúc nào cũng nghĩ mình là ‘number one’ ở cái xứ Virginia!
     Ngày xưa khi chưa vào sinh hoạt Hội Nông Gia ở Virginia, những người hoạt động hội đoàn ở Nam Úc, ít có người biết Vân Bùi Nhùi là ai! Nhưng giờ đây, khi nhắc đến hắn thì hầu như các tổ chức hội đoàn trong cộng đồng người Việt tại Nam Úc đều biết hắn. Phần đông người ta biết đến Vân Bùi Nhùi qua danh tiếng của hắn ngụy tạo dưới những danh từ: Thanh Lý Gia, Đại Gia Xứ Rẩy…! Hắn có các chức danh ảo tưởng nầy khi mà Hội Nông Gia xảy ra tranh chấp Ban Điều Hành, bị phân chia làm hai nhóm: Hội Nông Gia chính thống và Hội Nông Dân do phe nhóm của Vân dựng lên. Trong cuộc tranh chấp “vô cớ” do Vân và phe nhóm của Tư Bông giàn dựng, hoàn toàn sai tinh thần Nội Qui sinh hoạt của hội và lộ liểu sự dốt nát mang thói đời kẻ cả. Nhưng đối với Vân, hắn tưởng chừng ảo chức ‘Thanh lý gia’ của hắn là oai phong lẫm liệt, có uy quyền lắm! Vì vậy, Vân Bùi Nhùi cho đăng trên tờ báo địa phương những Thông Báo xem qua phải giật mình, phải nực cười cho những hành động tiếm danh hội Nông Gia liều lỉnh của hắn! Cốt ý của Vân và lão già gần đất xa trời Tư Bông, đăng những Thông Báo có nội dung gian trá như thế, nhằm áp đảo tinh thần của Ban Chấp Hành đương nhiệm với mục đích chiếm đoạt Hội Nông Gia về phe nhóm của hắn! Trong những Thông Báo nầy, có một thông báo Vân đã tự phong cho mình chức vụ: Trưởng Ban Bầu Cử rồi dựng lên một Ban Chấp Hành vừa què quặc nhân sự lại vừa cơ cấu những thành viên kém khả năng điều hành! Thế mà Vân lại ba-va cái miệng “sữa bò” để biện minh cho Ban Chấp Hành do ông Lâm Dòm làm chủ tịch là chính nghĩa và đúng với tinh thần bản Nội Qui! Thời gian nầy, Vân và Tư Bông đi khắp nơi quan hệ với các hội đoàn bằng phương cách dùng tiền để mua chức chủ tịch cho Lâm Dòm: Một nhân vật vô danh tiểu tốt, chữ Việt không thông mà chữ Anh thì cũng ‘mù tịt’. Có một lần, phe nhóm của Vân họp bàn kế hoạch để tiếm danh hội Nông Gia, Vân Bùi Nhùi ngồi ở đầu bàn họp, kế bên cạnh Tư Bông, hắn tuyên bố những lời nói ‘để đời’ cho nông gia vùng Virginia:
- Thưa các đồng nghiệp! Hôm nay chúng ta họp bàn về kế hoạch ‘Đảo chánh’ chủ tịch Hội Nông Gia… Chúng ta nhờ tờ báo ATB của anh Tư Bông để làm cơ quan tuyên truyền, loan tin đến bà con nông gia Việt Nam vùng Virginia. Dù cho chúng ta tuyên truyền không thật, nhưng chúng ta dùng phương pháp tuyên truyền của cộng sản: Mưa dầm ướt đất.! Chúng ta cũng sẽ đạt được kết quả….
     Tư Bông ngồi kế bên Vân Bùi Nhùi, gật đầu tỏ ra vừa ý với đề nghị của Vân, Tư Bông phát biểu:
- Đồng nghiệp Vân nói rất đúng! Thằng Phu bây giờ không còn nghe theo lệnh điều hành của chúng ta nữa! Vì thế, phải truất phế nó….
    Lão già Tư Bông ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Chúng ta có tờ báo ATB trong tay. Chúng ta phải dùng chiến thuật tuyên truyền theo như cộng sản Việt Nam: Nói mãi, nói hoài, nói gian, nói dối… Như mưa dầm cả ngày đêm thì cũng thấm đất, bà con nông gia sẽ nghe theo phe ta mà thôi!
      Tư Bông nheo đôi mắt già nua, lờ đờ, quay sang Vân Bùi Nhùi, nói trấn an:
- Tôi làm Tổng Giám Đốc Sài Gòn Thông Tấn Xả, tôi sẽ ủng hộ tối đa về mặt chi phí đăng báo. Các đồng nghiệp an tâm mà ‘đánh’ tụi nó…
       Lâm Dòm vốn xưa nay là nông gia vô danh tiểu tốt, chưa bao giờ thấy chiếc mặt thỏ mồm dơi của hắn xuất hiện những nơi hội hè, đình đám trong sinh hoạt cộng đồng.. Nhưng khi Lâm Dòm nghe Tư Bông phóng đại phương hướng ‘đánh’ đối phương và loppy cho hắn làm chức chủ tịch, Lâm Dòm khoái chí, gật đầu và nói lời quả quyết:
- Em xin hứa sẽ kiên cường làm chủ tịch và sẳn sàng nghe theo lời chỉ dẫn của các chú bác, nhất là bác Tư Bông. Dù cho Lâm Dòm nầy sẽ đi vào chỗ ‘dầu sôi lửa bỏng’, tôi cũng không bỏ cuộc, đánh cho tới khi nào còn cái lai quần tui vẫn đánh!!!
       Vân Bùi Nhùi vừa nghe Lâm Dòm tuyên bố một câu xanh dờn: Nguyện trung thành với Tư Bông! Vân nghe cảm động, nói trấn an:
- Chú mầy tận trung với Hội Nông Dân của mình thì đồng nghiệp không ai bỏ rơi chú đâu! Chú Lâm Dòm cứ an tâm làm theo kế hoạch ‘đảo chánh’ bọn thằng Phu…
      Nhưng trong phe nhóm của Vân Bùi Nhùi, có vài thành viên nhận thức được những điều sai trái của phe nhóm Tư Bông, một trong những người đó là Phương. Vì vậy, có nhiều lần Phương đề nghị với phe nhóm lão già Tư Bông nên có một cuộc họp để hòa giải những bất đồng ý kiến xảy ra trong sinh hoạt hội thời gian qua… Song le, Tư Bông là người có tính bảo thủ, cục bộ và cá nhân chủ nghĩa nên tất cả những dự trù hòa giải không thực thi và đã trở thành mây khói.
      Bởi những dị điểm của Tư Bông thể hiện bản chất độc tài và ích kỹ, từ đó Phương ít lui tới với phe nhóm của Tư Bông.  Nhưng vì Phương là nông gia có tinh thần xây dựng và muốn cho Hội Nông Gia đoàn kết với nhau nên Phương vẫn đứng trung lập, phe nhóm nào mời dự tiệc thì Phương cũng vẫn đi dự.
     Hôm nay, sau khi Vân tham dự cuộc họp bàn kế hoạch tiếm danh hội Nông Gia của ông Phu đương nhiệm chủ tịch. Vân trở về nhà ngồi thừ nơi cửa sau phòng ăn, hướng mắt ra bên ngoài về phía nhà kính, thả hồn nhìn mưa rơi giăng mắc trên mái nhà…Trời đang đỗ mưa nặng hạt! Mưa rả rít từ xế chiều đến bây giờ.!! Mưa làm cho màn đêm buông phủ nhanh, bóng tối bao trùm một vùng mênh mông của thị trấn. Đêm chìm sâu vào vùng tối đen như mực, sâu hút và không nhìn thấy những hạt mưa, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi rì rào. Vân thở dài! Hắn cũng không hiểu vì sao trời đã khuya rồi mà mình còn ngồi đây trằn trọc cỏi lòng, suy nghĩ những phương thức gian manh để đối phó với chủ tịch Phu. Vân đang suy nghĩ và tự hỏi! Bổng có tiếng điện thoại nhà vang lên giờ này, ngắt ngang ý tưởng. Vân đến nhấc ống nghe rồi nhẹ giọng:
- Hello! Xin lỗi ai gọi tôi giờ nầy?
    Bên kia đầu dây, Phương đáp:
- Tôi có chuyện cần bàn với anh. Chuyện sinh hoạt nông gia của chúng ta…
     Vân vốn xưa nay thường khinh khi Phương là người kém học thức hơn hắn, nên không nghe những lời góp ý của Phương về việc hai phe nhóm ngồi lại với nhau để giải quyết tranh chấp trong tinh thần bằng hữu, nhằm tránh sự phân hóa sau nầy làm ảnh hưởng đến những phát triển của hội. Vân đáp lời Phương với giọng lạnh nhạt, cộc lốc:
- Chúng ta không có chuyện gì để bàn nữa!
      Vân ngừng lại, suy nghĩ rồi tiếp:
- Anh nhắn lời của tôi đến thằng Phu: Bảo chúng nó bàn giao giấy tờ và tài sản của hội cho tân ban chấp hành của chủ tịch Lâm Dòm….
     Nghe những lời nói nhắn có tính mệnh lệnh vô lý của Vân, Phương nổi cáo ngắt lời Vân, Phương đáp lại:
- Chủ tịch Phu là người danh chánh, đương nhiệm điều hành Hội Nông Gia. Tại sao phe nhóm anh Vân lại giở trò bẩn thỉu để ‘đảo chánh’ người ta.?.... Làm người cũng phải có nhận xét đâu đúng, đâu tà để hành xử chứ! Thời gian qua, phe nhóm các anh đã tạo nên sóng gió trong sinh hoạt hội Nông Gia! Các anh nhìn lại những việc làm của các anh trong thời gian đã qua đi! Từ việc các anh tự động sửa đổi Nội Qui của hội cho đến việc gian lận tổ chức bầu cử… Tất cả những gì các anh làm đã gây hậu quả phân hóa trầm trọng sinh hoạt hội như hiện nay!!!
     Phương dừng lại lấy giọng rồi phân tích tiếp:
- Tôi thử hỏi anh Vân: Những Thông Báo mà anh tổ chức bầu cử đã hoàn toàn sai trái với tinh thần của bản Nội Qui! Trong những điều kiện Ban Tổ Chức bầu cử do anh dựng ra, anh nêu lên bốn điểm tiêu chuẩn cho hội viên bầu và ứng cử như:
* Hội viên phải không có tiền án.
* Hội viên phải có số ABN.
* Hội viên phải có khai thuế
* Hội viên không được làm chính trị…v..v…
     Với ngần ấy điều kiện lạ lùng, quái gở, xưa nay không có trong bản Nội Qui và chưa bao giờ được tu chính. Phe nhóm các anh đã đi quá xa thực chất về ý nghĩa và chủ trương của ‘ Hội ’. !! Chủ trương của hội là nhằm mục đích tạo cho các hội viên có tình ái hữu và chia sẻ những kinh nghiệm về nông nghiệp cho nhau. Hội Nông gia Việt Nam-Nam Úc vốn không phải là nơi để tranh giành Ban Điều Hành và chức vụ… Nhưng nếu vấn đề thiện chí được đặt ra về chức vụ điều hành, thì tối thiểu nhất các anh cũng tìm người chủ tịch tương xứng với nhiệm vụ chứ! Đằng nầy, các anh đã dựng lên một ông chủ tịch Lâm Dòm bù nhìn: Khả năng Việt ngữ chưa thông thạo thì làm sao nói chuyện Anh ngữ với chính quyền địa phương trong trách nhiệm điều hành và ngoại giao?  Nhưng nếu so sánh với Ban Chấp Hành đương nhiệm, ắt có sự chênh lệch về khả năng điều hành… Thôi! Tôi chỉ phân tích vài điều góp ý với anh. Phàm người, chúng ta nên giữ chữ TÂM làm căn bản cho cuộc sống….
      Vân Bùi Nhùi lắng nghe Phương phân tích những điều về Nội Qui, hắn cải bừa bãi, không căn cứ, không tình không lý:
- Người đời thường nói: Làm chính trị phải có thủ đoạn chứ!
- Nhưng việc làm thiện nguyện cho hội như chúng ta đây, phải lấy tình bằng hữu để làm căn bản trong sinh hoạt. Thử hỏi, phe nhóm các anh dùng thủ đoạn sửa đổi Nội Qui để chiếm danh Hội Nông Gia, các anh được lợi lộc gì không? Bởi vì bất kỳ cuộc tranh chấp nào dùng thủ đoạn bất minh, đều có hậu quả như nhau: Chia rẻ và làm mất mát tình đoàn kết, làm chậm lại sự phát triển của hội!!!
     Vân biết mình cải lý không lại Phương, hắn đặt ống nghe xuống, chấm dứt cuôc điện đàm rồi trở lại ngồi xuống chiếc ghế sa-lông, ngã mình vào lưng ghế, suy nghĩ về những lời phân tích của Phương vừa rồi. Vân tự nói thầm:
- Ừ! Đúng nhỉ. Tại sao mình lại phải nghe theo lời của lão già Tư Bông để giở những thủ đoạn bẩn thỉu với mục đích chiếm đoạt Hội Nông Gia, nhằm thỏa mản hận thù cá nhân giữa Tư Bông và Phu .? Giờ đây, Vân nhớ lại những ngày tháng còn hòa thuận sinh hoạt với nhau nơi Trung Tâm Văn Hóa Virginia: Không khí sinh hoạt lúc ấy đượm thắm tình người và chứa chan tình bạn. Còn đâu nữa! Những buổi tối cuối tuần, bạn bè đến sinh hoạt nơi Trung Tâm Văn Hóa: Hát Karaoke, uống trà trò chuyện, đánh cờ tướng…. Còn đâu nữa! Những lần sinh hoạt, mỗi người góp vài món ăn đượm thắm hương vị quê nhà, chẳng hạn như: Chè đậu, bánh bò nướng, bánh tiêu, bánh chuối..v..v.. Giờ đây, những kỷ niệm sinh hoạt đã bị chôn vùi vào vùng quá khứ xa xăm, biền biệt, biết đâu tìm!!. Nghĩ đến đây, Vân thở dài như luyến tiếc, đứng dậy đi vào phòng ngủ tránh né chuỗi kỷ niệm sinh hoạt từ quá khứ trở về mang nhiều lưu luyến.!
        Buổi sáng đến với Vân như lệ thường: Lái xe ra đại lý bán phân bón ngồi uống trà và tán gẩu với đồng nghiệp đến mua phân bón, có hôm trời trưa mới về nhà. Hình như ngày nào cũng vậy: Đại lý bán vật dụng nông nghiệp là nơi những người nông dân Việt Nam hành nghê lâu năm ở Virginia, dùng làm chỗ hẹn hò để chia sẽ những kinh nghiệm, những vui buồn trong nghề nghiệp. Bá Tòng là một trong những nông gia cũng có mặt mỗi sáng vài mươi phút,  trước khi đến nông trại làm việc. Mấy ngày qua, đề tài nóng bỏng phe nhóm Tư Bông ‘âm mưu đảo chánh’ chủ tịch Phu đã được bàn tán xôn xao. Bá Tòng vừa xuống xe bước vào đại lý bán phân bón, Vân Bùi Nhùi hất hàm, tỏ thái độ kẻ cả hỏi:
- Chú mầy có nghe tình hình bầu cử hội Nông Gia vừa qua, kết quả thế nào không.?
     Bá Tòng xưa nay là người cương trực và tận tâm làm việc thiện nguyện cho hội, nghe Vân Bùi Nhùi nói hàm ý mĩa mai, Bá Tòng nổi nóng, đưa ngón tay chỉ vào mặt Vân, giọng đanh thép:
- Việc phe nhóm các anh âm mưu chiếm đoạt Trung Tâm Văn Hóa, âm mưu xóa sổ Hội Nông Gia, bà con nông gia Việt Nam cư ngụ nơi vùng Virginia ai mà không biết! Tôi là hội viên lâu năm của hội và cũng là người nhiệt tình góp phần trong công việc xây dựng trung tâm. Tôi và anh chủ tịch Phu đã tổ chức những chương trình gây quỹ với chủ đề: Góp Một Bàn Tay… Những chương trình nầy, chúng tôi đã gây quỹ được số tiền gần năm chục ngàn dollars, chắc phe nhóm các anh đã biết chứ???
    Ngừng giây lát, Bá Tòng nói tiếp, dạy đời Vân Bùi Nhùi:
- Vừa qua, phe nhóm các anh vì tư thù cá nhân với chủ tịch Phu, các anh dựng lên ban tổ chức bầu cử rồi thành lập một liên danh ‘bù nhìn’ bất hợp lệ Nội Qui. Ông Vân ơi! Ông hãy nhìn vào thành viên trong ban chấp hành của Lâm Dòm để mà công tâm nhận xét! Tất cả nhân sự, từ chủ tịch cho đến thành viên, gồm những người không có khả năng điều hành sinh hoạt!!! Như thế, các anh có cảm thấy hổ thẹn với danh xưng ‘Ban Chấp Hành’ không hả.?..
     Vân Bùi Nhùi nhìn thấy Bá Tòng lớn tiếng và nói lý lẽ, hắn xuống giọng phân bua, tránh né:
- Chúng tôi làm theo ý kiến của anh Tư Bông!
- Tư Bông! Tư Bông! Tư Bông! Lão già gần đất xa trời ấy chỉ là một con người sục sôi cá nhân chủ nghĩa, cục bộ, ích kỹ, đem tư thù để làm phân hóa sinh hoạt hội nông gia…. Phe nhóm các anh khoe khoang về hội Nông Dân của các anh có số hội viên lên đến 184 người.??? Đây là một hành động gian trá trắng trợn của các anh! Ông Vân Bùi Nhùi ơi! Tôi làm farm đến nay cũng hơn hai mươi năm rồi. Bao nhiêu hội viên đạt đủ điều kiện gia nhập hội giống như ông nêu trong bản Nội Qui giả của các ông hả? Tôi cũng xin nói thẳng với ông rằng: Chính bản thân chủ tịch Lâm Dòm cũng không đủ điều kiện gia nhập hội viên nữa ông ạ! Bởi vì Lâm Dòm đã có tiền án ra tòa cách nay ba năm về tội ‘Tổ chức đá gà’, không biết ông Vân có còn nhớ hay ông đã quên??
     Vân Bùi Nhùi hôm nay gặp Bá Tòng tranh luận lý lẽ rất logic nên cái miệng ‘sữa bò’ của hắn phải chịu lặng câm! Tự biết mình làm chuyện bất chánh trong sinh hoạt nông gia, Vân Bùi Nhùi bẽn lẽn đứng dậy cáo từ mọi người đi về. Bá Tòng và vài người bạn nhìn theo dáng đi của Vân, họ nở nụ cười đắc ý vì sáng nay đã làm tắt được Tổng Đài Xứ Rẩy Virginia.
     Hôm nay là ngày ra mắt tân Ban Chấp Hành của hội Nông Gia. Buổi tiệc ra mắt ban chấp hành rất đông đủ khách mời của chính quyền các cấp tham dự. Có thể xác định đây là lần đầu tiên trong quá trình sinh hoạt, kể từ ngày thành lập hội Nông gia Việt Nam-Nam Úc! Hôm nay thực sự có một ban chấp hành vừa trẻ trung và vừa có khả năng làm việc. Buổi tiệc ra mắt đã đánh dấu một thời điểm đón chào giới trẻ gia nhập vào hoạt động hội nông gia, mà bấy lâu nay các bậc nông gia lão thành hằng mong ước. Ban chấp hành trẻ trung của chủ tịch Duy được vị dân cử địa phương hoan nghênh khen ngợi. Thành tích sinh hoạt của ban chấp hành trẻ cũng được thủ hiến và bộ trưởng bộ Đa Văn Hóa tiểu bang Nam Úc tặng giấy khen: Premier’s Certificate Of Recognition For Oustanding Volunteer Service.
     Vân Bùi Nhùi xưa nay là người có lòng ganh tị và ích kỹ rất cao nên vẫn không khuất phục trước những thành quả của Hôi Nông Gia đã thực hiện trong thời gian qua. Vân Bùi Nhùi và phe nhóm đã không ngừng tồ chức những buỗi lễ ‘không đúng kỳ’, nhằm phá rối những chương trình sinh hoạt của Hôi Nông Gia . Điển hình, lão già Tư Bông cố ý tổ chức lễ cúng Đất và lễ giổ tổ Hùng Vương trùng ngày với tiệc ra mắt ban chấp hành của hội!
      Bởi vì ý nghĩa của lễ cúng Đất, theo tục lệ Việt Nam, thường cúng vào những tháng hai, tháng tám hay tháng mười. Vì theo truyền thuyết, những tháng nầy âm binh và ma quỷ thường xuất hiện trên dân gian đi phá phách mùa màng và chỗ ở của dân chúng. Vì thế, cư dân trong vùng phải cúng thức ăn cho những hồn ma, âm binh để họ ăn uống no say rồi nhờ pháp sư cao tay ấn bắt họ nhốt vào những chiếc bù-đệt, xong xuôi dán bùa yểm lên nắp bù-đệt rồi đem ra khỏi miếng đất thổ cư của gia chủ, tống khứ đi xa.
     Còn về lễ giỗ tổ Hùng Vương, Không phải bất cứ ai muốn đứng ra làm lễ giỗ cũng được đâu! Bởi vì Hùng vương là vị vua dựng nước Việt Nam, cho nên người đứng làm chủ lễ giỗ phải đòi hỏi có chức vị lãnh đạo một đất nước hay lãnh đạo một cộng đồng Việt Nam ở ngoài nước, họ mới có đủ tư cách thay mặt cho thần dân làm lễ tưởng niệm Vua Hùng. Và người chủ lễ đòi hỏi phải có ‘Thiện Tâm’ khi tổ chức lễ giỗ. Cái Tâm phải hướng thiện mới tạo được ứng nghiệm mang đến điều lành và tạo hòa thuận với nhau trong không gian cộng đồng...
      Nhưng lão già Tư Bông hoàn toàn không có những thiện ý nầy! Thêm nữa, vốn xưa nay, lão có lòng dạ ganh đua ích kỹ, lúc nào lão cũng muốn hơn người khác. Vì vậy, lần nầy lão mượn danh nghĩa lễ Cúng Đất, lễ giỗ tổ  Hùng Vương nhằm vào mục đích phô trương thực lực hội Nông Dân của Lâm Dòm với chính quyền! Lão già Tư Bông trong những ngày trước lễ, lão gởi thư mời quan khách, chính khách… Lão đã tuyên bố trong cuộc họp của ban tổ chức lễ những điều rất là tự tin mang tính ngạo mạn! Lão khoe khoang trong cuộc họp:
- Lễ giỗ tổ Hùng Vương tôi đã mời hơn bốn trăm quan khách! Những chính khách Úc có quan hệ với cộng đồng nông gia của chúng ta, tôi đã nhờ ông thầy đồ Lý Lê, người trợ lý của chủ tịch Lâm Dòm…
     Lão già Tư Bông gật gù cái đầu như đắc ý, lão tiếp:
- Lễ giổ tổ Hùng Vương năm nay chúng ta tổ chức ‘hoành tráng’ để cho tụi thằng Phu bái phục mình….
      Vân Bùi Nhùi ngắt lời Tư Bông, xen vào phụ họa:
- Tôi nghe ông giáo sư trợ lý cho Lâm Dòm báo tin đã mời được cả thủ hiến đến dự nữa! Nếu thủ hiến bận thì cũng nhờ thượng nghị sĩ T đi thế….
      Vân Bùi Nhùi chưa nói hết câu, cười hô hố:
- Haha! Haha! Bọn thằng Duy, thằng Phu từ đây sẽ ‘gục mặt’ không dám xưng danh là chủ tịch nữa…
     Bà Tư Bông nảy giờ ngồi im lặng nghe chồng và Vân Bùi Nhùi phác họa chương trình lễ Giỗ Tổ thật là hoành tráng, nỗi hứng xen vào nói quả quyết:
- Tôi cam kết với quí vị: Nghị sĩ T sẽ cùng với thủ hiến đến tham dự ngày lễ của chúng ta.
     Lâm Dóm quay sang nhìn bà Tư Bông:
- Bằng chứng gì để chị Tư khẳng định có thủ hiến tham dự?
    Bà Tư Bông cưòi híp mắt, tự tin nói với mọi người:
- Tôi có ‘tay trong’ ở Quốc Hội!!!
   Ngừng một chút rồi bà Tư Bông tuyên bố một câu xanh dờn, nghe qua nổi da gà cả người:
- Nếu mà thủ hiến hay nghị sĩ T không tham dự thì tôi chặt cái đầu của tôi liệng xuống đất….
      Cả nhóm người đang ngồi họp thốt lên:
- Trời! Sao chị Tư dám đem cái đầu chị ra đánh cá!
- Chắc chắn rồi tôi mới cá chứ! Tôi đã phải nhờ ông ‘Executive Assistant’ đi gỏ cửa từng vị dân cử, từng vị bộ trưởng, từng hội đoàn ngưởi Việt Nam ở Nam Úc…. Họ hứa sẽ đến tham dự mà! Số chính khách tham dự sẽ là hơn năm mươi người…Như vậy, tổng số quan khách tham dự ngày giỗ tổ của chúng ta sẽ hơn bốn trăm người.
      Hôm nay, đến ngày lễ giỗ tổ Hùng Vương, tất cả những người trong các ban bệ như: Ban tổ chức, ban tiếp tân, ban ẩm thực, ban an ninh..v..v…Họ mặc áo quần lòe loẹt, chí cha chí choét khua giầy dép. Họ đi ra, đi vào trung tâm ngóng cổ chờ đón quan khách! Nhưng giờ khai mạc đã trể qua hơn ba mươi phút mà các quí khách VIP chưa ai đến, chỉ có duy nhất nột vị dân cử đảng Tự Do đến tham dự!!! Vân Bùi Nhùi thất vọng, đến đứng bên cạnh lão già Tư Bông nói trách:
- Anh Tư đã ‘vận động’ thế nào mà không có dân biểu của đảng Lao Động tham dự hả anh Tư?.. Ngay cả hội đồng thành phố Playford cũng không có một ai đến!!!!!
     Nghe Vân trách mình, lão già Tư Bông nói lè nhè, đỗ lỗi cho ông trợ lý. Tư Bông nóng giận gọi trợ lý bằng ngôn từ rất văn hóa: Thằng!
- Anh cũng tin vào ‘thằng trợ lý’ của Lâm Dòm mà thôi!  
       Vân Bùi Nhùi bấy lâu nay ‘lộng quyền’ trong nhóm, hắn gắt lên, mắng quát Tư Bông xối xả:
- Anh chẳng làm gì giúp được cho hội cả! Ngay cả con cháu của anh, chúng nó cũng không đến tham dự đông đủ huống chi người ngoài…..
      Bà Tư Bông nhìn thấy Vân Bùi Nhùi nói hiếp chồng mình, xen vào bênh vực:
- Chú Vân nói vậy cũng không đúng!!! Chúng tôi đã làm hết khả năng rồi….
      Lão già Tư Bông thấy vợ bênh vực mình, được nước trả lời lớn tiềng với Vân:
- Tôi làm vì hội, chớ không phải làm cho chú Vân mà chú trách chúng tôi.???
       Bà Tú Lan nảy giờ bận lo tiếp khách, nhìn thấy ba người đang cải nhau lớn tiếng, Tú Lan đi đến khuyên can:
- Thôi! Đừng qui trách nhiệm ai hết! Chúng ta chuẩn bị hành lễ.
       Ngay thời điểm khai mạc, đếm tổng số từ trẻ nhỏ mới bước đi chập chửng cho đến người lớn, chưa qua con số bảy mươi người, kể cả những người trong ban tổ chức! Dù thưa khách tham dự, nhưng hình ảnh và cách trang phục của ban nghi lễ tạo nên một ấn tượng khó quên: Lão già Tư Bông mặc hoàng bào, lê đôi chân già yếu, đến ngồi chểm chệ trên ghế rồng. Bà Tú Lan mặc áo hoàng hậu, tưởng tượng ta đây là mẫu nghi thiên hạ, sảnh sẹ cầm chiếc quạt giấy phe phẩy làm khô khuôn mặt còn đọng những giọt mồ hôi chạy dài xuống cằm, vằn vện đôi má tô phấn màu hồng nhạt ..… Nếu nhìn vào cách ăn mặc của hoàng hậu Tú Lan và hoàng thượng Tư Bông trong buổi lễ, ắt cũng đã nói lên hình thức phạm thượng vua Hùng và hoàng hậu! Bởi lẽ:
* Phe nhóm của Vân Bùi Nhùi và Tư Bông mượn lễ giỗ tổ Hùng Vương để phô trương thanh thế cho hội Nông Dân của Lâm Dòm.
* Lão già Tư Bông mặc hoàng bào trong lúc hành lễ là không đúng theo nghi lễ giỗ tổ Hùng Vương.
* Bà Tú Lan chỉ là một vân nữ bình thường, tại sao phải mặc áo hoàng hậu?.
* Tấm bảng ghi hàng chữ: Đại lễ giổ tổ Hùng Vương là hoàn toàn không phù hợp với một nơi chốn thiểu số người Việt Nam hành nghề nông nghiệp. Đây là hành động mang tính phỉ báng thần thánh.!
      Và từ những hành vi của người chủ lễ không có thực tâm, đã đưa đến những hệ quả bị trừng phạt rất linh ứng như:
* Tấm bảng nơi cổng chào quan khách ghi hàng chữ ĐẠI LỄ GIỖ TỔ HÙNG VƯƠNG đã bị trời đánh gãy làm đôi! 
* Bà Tư Bông bị trừng phạt linh ứng, bà bị stroke làm chấn thương sọ não phải nằm viện hơn hai tháng trời! Bởi do lời đánh cá của bà trước ngày làm lễ giỗ!...
         Đã qua một tuần nay, sau ngày lễ giỗ tổ Hùng Vương, những hiện tượng trừng phạt của thần linh đến với người chủ lễ lão già Tư Bông đã làm xôn xao dư luận trong cộng đồng nông gia Việt Nam nơi vùng Virginia. Những ngày sinh hoạt cuối tuần nơi trung tâm Văn Hóa Virginia dường như bị tạm ngưng. Một phần là vì lão già Tư Bông bận chăm lo sức khỏe của bà vợ đang nằm điều trị trong bệnh viện chưa hồi phục hẳn! Có hôm, chỉ một mình Vân Bùi Nhùi đến trung tâm mở cửa thắp hương bàn thờ tổ, xong rồi Văn ngồi nán lại vài phút đưa mắt ngó ra ngoài sân, nhìn trời hiu quạnh, như luyến tiếc một thời sinh hoạt đông đúc hội viên qui tụ về đây trong những ngày cuối tuần.! Ngoại cảnh những lúc nầy làm cho Vân thấy khó chịu trong lòng! Đôi khi Văn tự hỏi: ‘ Tại sao phe nhóm của mình vì lòng thù hận cá nhân mà gây ra cảnh phân hóa sinh hoạt hội như ngày hôm nay.! Sự tự hỏi trong lòng đã trở thành ray rứt, đắn đo và chưa có lối thoát! Có phải mình độc tài chăng? Hay là mình đang bị một hư danh ảo huyền lôi cuốn.???.’
        Những nghĩ suy đi tìm nguyên do của sự phân hóa sinh hoạt nông gia khiến Vân bật lên tiếng thở dài! Vân cố nhìn ra phía xa theo dõi những bóng nắng tung tăng dưới tàng cây bên lối mòn đi vào trung tâm, như muốn xóa tan đi những ý tưởng mệt mỏi đang xâm nhập vào đầu! Ngoài kia, chiếc cột sắt bị sét đánh cong queo trơ trơ phơi mình dưới nắng trưa hè. Những vạt nắng chạy dài trên con đường tráng nhựa, ẩn hiện làn nhiệt bốc lên từ mặt đường, trông giống như cái lò than đang rực cháy!!! Bổng một chiếc xe quẹo vào trung tâm. Xe dừng lại trước cửa, Vân mới nhận ra lão già Tư Bông. Lão mở cửa bước xuống, lê đôi chân khập khểng vì chứng bệnh đau khớp đang hoành hành. Lão vừa bước vào cửa, Vân Bùi Nhùi lên tiếng hỏi thăm bịnh tình của bà Tư Bông:
- Chị Tư khỏe hẳn chưa hả anh?
- Bình phục từ từ! Cũng mai mắn là ở tại bệnh viện nên kịp thời giải phẩu nảo bộ để lấy máu bầm ra!
      Lão già Tư Bông ngồi xuống chiếc ghế đặt nơi đầu bàn, buông lời than với Vân Bùi Nhùi:
- Lớn tuổi rồi! Như tôi giờ đây cũng có nhiều chứng bệnh bắt đầu hoành hành thể xác: Đau khớp xương, mắt bị mờ..!
- Đó là định luật tạo hóa mà anh Tư!
- Ừ nhỉ! Chỉ mới năm trước đây, tôi còn đi đứng mạnh khỏe, lái xe forklift cất lên xe tải hằng chục tấn hoa màu gởi đi xuyên bang mỗi tuần. Bây giờ, tôi đi đứng còn không vững huống chi lái xe forklift như ngày xưa.!!!
      Nghe Tư Bông than thở tuổi già, Vân Bùi Nhùi mở lời tâm sự:
- Nếu như anh Tư cảm thấy mình già, cái gì mình có thể bỏ được thì nên bỏ…
- Chú Vân nói những điều đó thì tôi cũng hiểu chữ! Nhưng bây giờ giao công việc cho ai đây!
     Vân Bùi Nhùi nhẹ giọng khuyên Tư Bông:
- Chẳng hạn như việc Hội Nông Gia. Chúng ta hằng mong có giới trẻ ra gánh vác thì đây là cơ hội để mình rút lui về dưỡng già. Luật tạo hóa: Sóng sau dồn sóng trước!!!
- Tôi cũng biết điều nầy! Nhưng ban chấp hành nầy do bọn thằng Phu nó dựng lên, bù nhìn mà thôi…
     Vân Bùi Nhùi nghe Tư Bông nghĩ sai lệch về ban chấp hành của chủ tịch Duy, hắn thở dài  phân bua:
- Dạo trước, Em cũng nghĩ như anh! Cũng tưởng nhóm của chủ tịch Duy là do thằng Phu dựng lên làm bù nhìn! Nào ngờ, chủ tịch Duy vừa qua có giấy khen của thủ hiến Nam Úc! Thêm nữa, anh Tư nhìn vào thành phần của ban chấp hành, hầu hết các thành viên đều tốt nghiệp đại học.
        Ngừng giây lát rồi Văn nói tiếp:
- Nói cho đúng!  Phe nhóm của mình đưa chú Lâm Dòm ra chỉ làm bù nhìn thôi! Mọi việc đều do anh và em điều khiển. Thời gian qua, dư luận trong nông gia bàn tán về chú Lâm Dòm, em cũng ngượng ngùng lắm!!!
- Họ bàn tán sao?
- Chắc anh cũng đã nghe qua rồi?
     Lão già Tư Bông cúi mặt, che dấu nỗi thẹn:
- Chưa!
     Vân Bùi Nhùi quay sang Tư Bông nhẹ giọng:
- Dư luận nói cũng đúng đó anh Tư: Chú Lâm Dòm không có khả năng nói chuyện trước công chúng, không có trình độ văn hóa, không biết Anh ngữ..v..v…. Như vậy thì làm sao mà xứng với vai trò chủ tịch.! Lâm Dòm làm sao mà so sánh với cháu Duy được!
     Lão già Tư Bông nhìn Vân với đôi mắt buồn bả, lão thở dài nói lên nỗi lòng cho Vân Bùi Nhùi nghe:
- Tôi cũng biết được những điểm nầy! Nhưng trước kia chúng ta định đưa chiêu bài ‘cài người’ của mình vào ban chấp hành phe nhóm thằng Phu, một thời gian sau chúng ta hạ bệ thằng Phu bằng cách tạo bằng chứng giả nó tham lạm tiền quỹ và buộc Phu từ chức… Nhưng không ngờ chúng ta không thực hiện được!
- Như vậy thì: Trời không cho chúng ta làm những chuyện sai trái lẽ thường!
      Vân Bùi Nhùi không đáp lại những lời lão già Tư Bông nói. Hai người ngồi lặng yên, cùng hướng mắt ra ngoài sân, đăm chiêu và suy nghĩ!
    Văn Bùi Nhùi hôm qua nói chuyện với Phương và cảm nhận những lời khuyên của Phương là đúng, nên tự nảy giờ Vân cứ khuyên Tư Bông tìm giải pháp hòa giải với chủ tịch Duy để mong tạo lại tình đoàn kết như trước đây. Lão già Tư Bông thấy cử chỉ và lời nói của Vân khác lạ với thường khi, Tư Bông  khẻ hỏi:
- Chú mầy hôm nay có tâm sự gì hả?
- Em đang suy nghĩ về sinh hoạt trong cộng đồng nông gia của chúng ta. Thời gian qua đã tạo chia rẻ làm hai nhóm! Nếu tình trạng nầy kéo dài thì tương lai hội sẽ bị tê liệt và tan rả!
        Tư Bông nhìn Vân rồi hỏi:
- Chú Vân có phương cách gì để giải quyết tình trạng tranh chấp hiện nay không?
- Phương cách thì có, nhưng chúng ta thực hành được hay không nè!
- Chú mầy nói cho anh nghe!
       Vân Bùi Nhùi cúi mặt, hít dài hơi thuốc lá rồi chậm rải trình bày:
- Tối hôm qua, Phương có điện thoại nói chuyện với em rất lâu. Hắn đề nghị chúng ta và chủ tịch Duy nên ngồi lại với nhau để hòa giải tranh chấp. Tránh tình trạng lôi nhau ra tòa sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự cộng đồng nông gia chúng ta với chính khách người Úc, nhất là ảnh hưởng đến vấn đề xin ngân khoản cho chương trình xây dựng Trung Tâm Văn Hóa sau nầy. Phương là người ít nói, nhưng có nhận xét chính xác và rỏ ràng: Nếu đưa nhau ra tòa, bên nào thắng đi mữa thì Hội Nông Gia cũng bị mất số hội viên của bên thua cuộc! Người Việt Nam chúng ta có lòng dạ hẹp hòi và ích kỹ hơn dân Úc.
      Lão già Tư Bông là hạng người vốn mang bản tính nhỏ nhặt và đố kỵ nên khi nghe Văn phân tích về cách thức hòa giải của Phương đề nghị, Lão bỉu môi cười nhạo:
- Như vậy thì chúng ta chịu ‘đầu hàng’ bọn thằng Phu sao.?
      Vân Bùi Nhùi nhìn thấy cử chỉ Tư Bông còn tranh hơn kém, còn ăn thua đủ với nhau… Vân nói lời góp ý với lão:
- Nhìn lại quá khứ để định hướng tương lai cho hội đi anh Tư ơi!
      Vân cúi mặt, bóp trán suy nghĩ rồi kể:
-Từ khi bắt đầu tranh chấp đến nay, phe nhóm chúng ta đã chi ra một số tiền cho pháp lý hơn sáu chục ngàn rồi! Ba dây hụi nghĩa, tiền bà con con ủng hộ cho những ngày lễ lộc mà chúng ta tổ chức….Tất cả đã cạn hết rồi!
- Mình phải chấp nhận tốn tiền chứ sao chú Vân! Người đời thường nói có thực mới giựt được đạo mà! Chúng ta dùng tiền để bao vây, cô lập tụi thằng Phú với các hội đoàn bạn, chung nó sẽ đầu hàng sớm thôi. Chú mầy nhìn lại xem: Hội Lính Già, hội sĩ quan Thủ Đức, gia đình Hải Quân..v..v… Tất cả giờ đây đều gởi giấy mời chủ tịch Lâm Dòm đi dự tiệc sinh hoạt mà họ tổ chức…
- Những hội đoàn ở Nam Úc mời chúng ta thì không có lợi lộc gì cả! Chẳng có giá trị pháp lý trong vấn đề nội bộ tranh chấp. Anh Tư thử nghĩ! Với số tiền nầy chúng ta làm từ thiện thì được phước đức hơn. Nói thực tế, hai anh em mình dùng số tiền nầy để gởi về cho những đứa con lạc loài của anh hoặc của em thì cũng giảm bớt quả báo sau nầy!!
     Vốn là kẻ bạc tình và vô tâm, Lão già Tư Bông nhếch miệng cười hiểm:
- Chú mầy sao khéo lo xa! Tụi nó có mẹ của chúng lo. Mấy mươi năm nay bọn chúng vẫn sống được mà!
     Vân Bùi Nhùi nghe Tư Bông nói những lời lẽ không có lương tâm của kẻ làm cha! Vân cảm thấy đau lòng và dâng lên niềm hối hận đã bỏ lại những đứa con ở quê nhà sống cuộc đời thiếu thốn! Vân thở dài nói lên nỗi lòng:
- Đối với em, lúc nào em cũng xem những đứa con ở Việt Nam là ruột thịt và máu mủ của mình. Vì vậy, vừa qua em đã thuyết phục Tú Lan cho em bảo lảnh con Xuân, đứa con gái lớn của em, qua Úc dưới dạng đi du lịch để cho nó làm kiếm ít tiền về nuôi em nó!
       Đến đây, Vân Bùi Nhùi đứng dậy nói với Tư Bông:
- Trời trưa rồi! Chúng ta về. Chiều nay chúng ta còn đi dự tiệc kỷ niệm Mùa Hè Đỏ Lửa do Hội Lính Già tổ chức.
- Chú mầy không nhắc thì anh đã quên mất rồi! Chiều nay chú mầy đến sớm và nhắc nhở ông bác sĩ hội trưởng dành riêng cho chúng ta hai bàn nha. Anh hứa với ông ta ủng hộ hai bàn với số tiền là một ngàn dollars…
- Trời! Anh Tư chơi ‘nổi’ quá vậy!
      Vân Bùi Nhùi vừa đi ra xe vừa lầm bầm nói:
- Lại tốn tiền ngoại giao vô ích!...
       Chiều mùa hè Nam Úc còn vương nắng trên đỉnh đồi phía Tây Nam thành phố Adelaide. Lão già Tư Bông lái xe đến chở Lâm Dòm, Vân và Cò Hương đi tham dự tiệc kỷ niệm Mùa Hè Đỏ Lửa do Hôi Lính Già tổ chức. Trên đường đi đến hội trường Balan, lão già Tư Bông dặn dò Lâm Dòm không ngớt miệng:
- Chú mầy nhớ là khi nghe Mc đọc lời giới thiệu đến danh xưng: ‘…Ông Lâm Dòm, chủ tịch hội Nông Dân Việt Nam…’ thì chú mầy đứng dậy, giơ hai tay cao lên và gật đầu chào mọi người…
      Lâm Dòm từ trước đến giờ chưa xuất hiện trước đám đông, hắn hồi hộp và lo lắng, hỏi Tư Bông:
- Anh Tư nhắc nhở dùm em! Thú thật em thường hay bị khớp tinh thần khi đứng trước đám đông khán giả!!
    Cò Hương nói xen vào, giọng Bắc Kỳ rặt, trấn an Lâm Dòm:
- Bác cứ yên tâm! Chúng tôi ngồi kế bên ủng hộ tinh thần cho bác mà!...
- Dạ! Em cố gắng.
       Ngồi nơi chiếc bàn tròn chờ khai mạc tiệc, Lâm Dòm lòng hồi hộp, mắt láo liếc nhìn quanh mọi người xa lạ. Sau phần nghi thức khai mạc xong xuôi, Mc bắt đầu giới thiệu thành phần quan khách tham dự. Không biết nguyên do gì, có lẽ vì già nua lẩm cẩm, Mc điều khiển chương trình bỏ sót không giới thiệu chủ tịch Lâm Dòm. Lão già Tư Bông nổi giận, lê đôi chân què đi tìm ban tổ chức để khiếu nại. Lão nói với Mc:
- Tôi đã hợp đồng với ban tổ chức rồi, phải giới thiệu ông Lâm Dòm với chức vụ chủ tịch hội Nông Dân Việt Nam thì tôi mới ủng hộ hai bàn với số tiền một ngàn đồng. Nếu không thì tôi không đưa tiền cho quí vị.
     Lão già Mc vội vả chạy lên sân khấu cầm chiếc micro lên và chậm rải đọc:
- Tôi xin cáo lỗi và bổ sung thêm khách tham dự.
      Hắn vừa thở hổn hển vừa nói:
- Đặc biệt có sự  hiện diện của ông Lâm Dòm, hội trưởng của hội…ư! ư!... Trung tâm văn hóa Virginia..
     Vừa giới thiệu xong, Lâm Dòm đứng lên và giơ hai tay làm dấu hiệu thay lời chào. Nhưng vì hắn lùn quá nên bao nhiêu ánh mắt hướng về phía Lâm Dòm mà không nhìn thấy hắn. Có người ngạc nhiên thắc măc rồi buông lời:
- Cái ông Lâm Dòm giữ chức vụ gì kỳ lạ quá: Hội trưởng của Trung Tâm Văn Hóa. Thế là chức gì? Chưa bao giờ tụi mình biết qua!.
     Mặc dù lão già Mc đã cáo lỗi trên micro, nhưng nhóm của Tư Bông vẫn không hài lòng. Họ ngồi vào bàn giây lát rồi kéo nhau ra về. Thế là tiền ủng hộ một ngàn dollars cho hội cựu quân nhân sẽ không có!..
     Thời gian xảy ra tranh chấp trong hội Nông Gia đến nay đã hơn ba năm rồi! Từ 2012 đến 2015. Mọi sinh hoạt đều bị hạn chế, bị đình trệ! Bởi vì mỗi phe nhóm cố đi tìm cho mình những bằng chứng pháp lý để khi ra tòa trình bày!
     Những người trong cuộc, ai có quan tâm về sự tồn vong của hội,  ít nhiều gì cũng có nhận xét khách quan để mà kết luận, phe nhóm của Lâm Dòm hoàn toàn sai nguyên tắc và nội qui điều hành của hội. Nhưng biết làm gì hơn khi những con người có lòng thù hận cao như lão già Tư Bông, háo danh như Lắm Dòm và thiếu sáng suốt như Vân Bùi Nhùi…. Bởi thế, những ai đã từng sinh hoạt trong hội Nông Gia Việt Nam-Nam Úc, khi có dịp đi ngang qua trung tâm vào nhũng ngày cuối tuần, sẽ không còn thấy được cảnh sinh hoạt đông đúc của bà con nông gia như ngày xưa nữa. Trung Tâm Văn Hóa Virginia trong thời gian qua cửa đóng then cài! Chính Vân Bùi Nhùi đôi lúc cũng phải thốt lên tiếng thở dài luyến tiếc:
-  Còn đâu những ngày xưa thân ái nữa…!!!

Dương Đại Trường
Virginia, mùa hè 2015